Nhà nguyện Sistine nằm trên nền của một nhà nguyện cổ có tên là Capella Magna. Năm 1477, Giáo hoàng Sixtus IV đã lên kế hoạch xây dựng lại nhà nguyện, sau đó công trình này được đặt theo tên của ông. Nhà nguyện nổi tiếng này dài 40,23 mét, rộng 13,40 mét và cao 20,70 mét (khoảng 132 x 44 x 68 feet) – khá giống với kích thước của ngôi đền Solomon ở Jerusalem, đã bị phá hủy vào năm 70 sau Công nguyên. Bên ngoài của nhà nguyện rất đơn giản và khiêm tốn, nhưng lại được trang trí lộng lẫy bên trong. Giáo hoàng Sixtus IV đã ủy nhiệm cho các họa sĩ nổi tiếng, trong đó có Botticelli và Rosselli, để trang trí cho nhà nguyện. Tại thời điểm này, trần nhà nguyện Sistine được vẽ khá đơn giản, giống như một bầu trời xanh với các vì sao.
Tới năm 1503, Giáo hoàng mới – Julius II, quyết định thay đổi một số điểm trong trang trí của Nhà nguyện Sistine. Ông đã chỉ định nghệ sĩ Michelangelo tiến hành công việc này. Tuy nhiên, lúc đầu Michelangelo có vẻ chùn bước, vì ông tự cho mình là một nhà điêu khắc chứ không phải một họa sĩ, và ông đã rất chăm chỉ tạc các lăng mộ của nhà vua. Nhưng với sự kiên quyết của Giáo hoàng, Michelangelo đã bắt đầu làm việc và sau 4 năm, ông đã tạo nên trần nhà nổi tiếng của nhà nguyện vào năm 1508. Hơn 20 năm sau, Giáo hoàng Clement VII lại ủy quyền cho Michelangelo vẽ bức bích họa khổng lồ "Sự phán xét cuối cùng" phía sau bàn thờ. Người nghệ sĩ khi đó ở độ tuổi 60, đã vẽ nó từ năm 1536 đến năm 1541. Việc hoàn thiện trang trí cho nhà nguyện đã gây ra căng thẳng cho Michelangelo, đến mức nó làm hỏng thị lực của ông vĩnh viễn.
Ở phần cao nhất của trần nhà, Michelangelo đã miêu tả chín cảnh trong Genesis, bao gồm "Sự phân tách ánh sáng khỏi bóng tối" ở cuối bàn thờ của nhà nguyện cho đến "Sự say xỉn của Noah" ở đầu kia. Các bức họa nổi tiếng nhất là "Sự sáng tạo của Adam", và "Sự sụp đổ của con người và sự trục xuất khỏi thiên đường." Hình ảnh của các nhà tiên tri và sibyls ngoại giáo bao quanh các bức vẽ, cùng các bức tranh khỏa thân nam xoắn được trang trí ở các góc.
Bức bích họa “Sự Phán quyết cuối cùng” mô tả sự tái lâm của Chúa Kitô, Đấng đang xét xử toàn thể nhân loại. Những người có phước đứng ở bên phải và hướng đến thiên đàng, trong khi những người bị hại ở bên trái, bị đày xuống địa ngục và bị hành hạ bởi ma quỷ. Các nhân vật chính trong Kinh thánh và Công giáo cũng xuất hiện trong bức họa này, bao gồm cả Eve và một số vị thánh khác
Năm 1990, một số bác sĩ cho rằng hình dáng chiếc ghế bay và hình dáng của Chúa trong "Sự sáng tạo của Adam" tạo nên một hình ảnh chính xác về mặt giải phẫu của não người. Vào năm 2010, người ta đã khẳng định rằng bức bích họa "Sự phân tách ánh sáng khỏi bóng tối" có chứa thân não người. Các nhà lý thuyết khác cho rằng Michelangelo đã mô tả hình ảnh quả thận trên trần nhà. Là một nhà điêu khắc, Michelangelo bị mê hoặc bởi hình dáng con người. Ông đã nghiên cứu tử thi để hiểu rõ hơn về giải phẫu học, và có thể đã quen thuộc với não người.
Bên cạnh việc vẽ trang trí, thì việc sơn cho Nhà nguyện Sistine cũng là một công việc khá mệt mỏi, khiến mối quan hệ của Michelangelo với các Nhà thờ Công giáo trở nên căng thẳng khi tiến hành công việc. Có lẽ để khắc họa sự bất hạnh của mình, ông đã giấu hai bức chân dung tự họa trông rất đau khổ trong "Sự phán xét cuối cùng": Ông vẽ khuôn mặt của mình trên cái đầu bị cắt lìa của Holofernes và hình ảnh ma quái của mình trên làn da bong tróc của Thánh Bartholomew.
Một cuộc trùng tu lớn cho Nhà nguyện Sistine bắt đầu vào năm 1980. Những người phục chế đã dành 14 năm để lắp lại bức bích họa và làm sạch nó. Họ cũng loại bỏ một số tấm màn đã được thêm vào tác phẩm của Michelangelo. Việc trùng tu này đã gây ra rất nhiều tranh cãi lớn. Một số nhà phê bình cho rằng việc trùng tu đã loại bỏ lớp sơn thứ hai một cách có chủ ý mà Michelangelo đã cố ý sử dụng các màu tối hơn, bóng hơn để tạo chiều sâu cho các bức vẽ. Những người khác nói rằng việc trùng tu là cần thiết để giữ nguyên vẹn kiệt tác và làm sống lại vẻ rực rỡ trong bảng màu của Michelangelo.
Nhà nguyện còn hơn cả một kiệt tác nghệ thuật, nó là một nơi hoạt động tôn giáo quan trọng. Kể từ năm 1492, nhà nguyện là nơi tập hợp các Hồng y đoàn để bầu giáo hoàng mới. Nhà nguyện có một ống khói đặc biệt được sử dụng để thông báo kết quả bỏ phiếu của các hồng y. Khói trắng cho thấy một giáo hoàng mới đã được bầu, trong khi khói đen báo hiệu rằng không có ứng cử viên nào nhận được đa số 2/3 phiếu bầu.
Để tham quan Nhà nguyện Sistine, du khách sẽ phải mua vé vào cửa Bảo tàng Vatican, do công trình nằm bên trong bảo tàng này. Có rất nhiều yêu cầu hạn chế được quy định tại Bảo tàng Vatican, như: không được uống đồ uống có cồn, du khách tham quan phải mặc quần áo chỉnh tề, không chụp ảnh với đèn flash hoặc chạm vào các tác phẩm nghệ thuật, tất cả việc chụp ảnh và quay phim đều bị cấm trong Nhà nguyện Sistine.
Nhà nguyện Sistine là một trong những điểm tham quan đặc biệt nhất thế giới, và bất kể du khách theo tín ngưỡng nào, việc tận mắt chứng kiến những tác phẩm nghệ thuật này sẽ đều là một trải nghiệm rất khác biệt đối với họ. Chuyến khám phá khi đến Thành phố Vatican của Rome sẽ không trọn vẹn nếu du khách không bước vào nhà nguyện Sistine đầy mê hoặc này.
Để lại lời nhắn của bạn