Dinh Tổng Trấn Doge điếm đến không thể bỏ qua ở Ý

Là một kiệt tác của kiến trúc Gothic, Dinh tổng trấn Doge (Cung điện của Doge) là một kiến trúc ấn tượng bao gồm các lớp với những yếu tố xây dựng và trang trí, từ nền móng ban đầu từ thế kỷ XIV – XV, cho đến các kết cấu quan trọng của Chủ nghĩa Phục hưng.

Hiện nay cung điện mở cửa như một viện bảo tàng, nhưng lại không giống như hầu hết các viện bảo tàng khác, những bức tranh trưng bày là những bức tranh gốc được tạo ra để trang trí riêng cho Dinh Tổng trấn chứ không phải được bổ sung thêm sau đó. Các tác phẩm nghệ thuật thú vị mang vẻ đẹp biểu tượng cho lịch sử của Cung điện Doge khiến nó trở thành một trong những điểm thu hút khách du lịch chính của Venice.

Là một trong những tòa nhà đẹp nhất và dễ nhận biết nhất của Châu Âu, Dinh Tổng trấn còn được biết đến với tên gọi cũ bằng tiếng Ý là Palazzo Ducale, đây không chỉ là trung tâm của chính phủ trong thời Cộng hòa Venice mà còn là nơi ở của các Vị tổng trấn. Từ khoảng thế kỷ thứ X, Cung điện đầu tiên của Doge là một pháo đài bằng gỗ với những tháp phòng thủ đồ sộ, và sau một số trận hỏa hoạn, lâu đài đã được xây dựng lại thành một cung điện theo phong cách Byzantine. Công trình Dinh tổng trấn Doge ngày nay được xây dựng vào thế kỷ XIV, với mặt tiền nhìn ra quảng trường Piazzetta có niên đại từ nửa đầu thế kỷ XV. Quần thể được tạo thành từ ba tòa tháp lớn, kết hợp các công trình xây dựng trước đó. Tòa tháp hướng tới Vương cung Thánh đường Mark là lâu đời nhất, được xây dựng lại từ năm 1340 trở đi. Một tòa tháp hướng về Quảng trường Thánh Mark được xây dựng như hiện nay từ năm 1424 trở đi. Tòa tháp còn lại nằm về phía kênh đào, có các căn hộ của Doge và nhiều văn phòng chính phủ, có từ thời Phục hưng và được xây dựng từ năm 1483 đến 1565.

Vào năm 1424, công trình được tiến hành cải tạo ở phía bên cạnh của tòa nhà nhìn ra quảng trường Piazzetta San Marco. Tòa nhà mới được thiết kế như một sự tiếp nối của hạng mục cũ nhìn ra đầm phá: một mái vòm ở tầng trệt phía bên ngoài, với ban công tầng một mở chạy dọc theo mặt tiền và sân trong của công trình. Khu vực Sala dello Scrutinio rộng lớn, trước đây là một thư viện, được xây dựng ở cùng tầng với Phòng Đại hội đồng, và các cửa sổ lớn và lan can với các họa tiết trang trí giống như đã được sử dụng trước đây. Mặt tiền của Piazzeta được hoàn thành với việc xây dựng Cổng Porta della Carta, một tác phẩm của Giovanni và Bartolomeo Bon. Các công trình ở các cánh khác của Cung điện mãi đến sau này mới được xây dựng, bắt đầu bằng việc xây dựng lối vào Foscari bên ngoài Porta della Carta, mà đỉnh cao là Foscari Arch. Công trình này đã không được hoàn thành cho đến thời của Doge Giovanni Mocenigo (1478-1485).

Cung điện của Doge không chỉ có các căn hộ của Doge, trụ sở của chính phủ và các phòng xử án của thành phố, mà còn có một nhà tù. Chỉ đến nửa sau của thế kỷ XVI, Antonio da Ponte mới ra lệnh xây dựng các nhà tù mới, do kiến trúc sư Antonio Contin phụ trách xây dựng, được nối với Dinh Tổng trấn Doge bằng Cầu Than thở. Việc di dời các nhà tù này đã để lại một không gian ở tầng trệt của cung điện, và vào đầu thế kỷ XVII, công trình bắt đầu được tiến hành tái cấu trúc sân trong. Một hàng cột được tạo ra ở cánh chứa các phòng xử án tương tự như của mặt tiền thời Phục hưng, trong khi ở phía bên trong, một mặt tiền bằng đá cẩm thạch được xây dựng dọc theo Foscari Arch, được trang trí bằng các mái vòm mù và gắn đồng hồ (1615), được thiết kế bởi kiến trúc sư Bartolomeo Manopola.

Dinh Tổng trấn trước đây là trung tâm của đời sống chính trị và hành chính công của Cộng hòa Venice. Do đó, khi nền Cộng hòa sụp đổ vào năm 1797, vai trò của nó đã thay đổi. Venice trước tiên chịu sự cai trị của Pháp, sau đó thuộc về Áo, và cuối cùng, vào năm 1866, nó trở thành một phần của một nước Ý thống nhất. Trong thời kỳ này, Palazzo Ducale bị nhiều cơ quan hành chính chiếm giữ và là nơi đặt các cơ sở văn hóa quan trọng như Biblioteca Marciana (từ 1811 đến 1904). Vào cuối thế kỷ 19, công trình có dấu hiệu bị mục nát và chính phủ Ý đã dành ra một khoản kinh phí đáng kể để tiến hành trùng tu trên diện rộng. Nhiều hạng mục ban đầu có từ thế kỷ 14 đã bị xóa bỏ hoặc bị thay thế, và các hạng mục gốc hiện tạo thành bộ sưu tập trong Museo dell'Opera. Tất cả các văn phòng công cộng đã được chuyển đi nơi khác, ngoại trừ Văn phòng Nhà nước về Bảo vệ Di tích Lịch sử, vẫn được đặt trong tòa nhà, nhưng với tên hiện tại là Giám đốc Di sản Kiến trúc và Môi trường của Venice và Đầm phá của nó. Trong năm 1923, Nhà nước Ý – chủ sở hữu của tòa nhà, đã chỉ định Hội đồng Thành phố quản lý nó như một bảo tàng công cộng. Năm 1996, Dinh Tổng trấn trở thành một phần của hệ thống Bảo tàng Công dân Venice.

Nếu có cơ hội ghé thăm Dinh Tổng trấn Goge, du khách sẽ có cơ hội tìm hiểu về lịch sử và nơi sinh sống của các Tổng trấn của Venice. Bên cạnh đó, du khách còn được chiêm ngưỡng nét kiến trúc độc đáo của công trình lịch sử này.

Để lại lời nhắn của bạn

Các bài viết mới